1 2 3 4 5 6 7

Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Đi tìm Niềm Tin thời...điêu tàn

Ts Giáp Văn Dương có 2 bài viết, hi vọng có nhiều hơn, viết về Niềm Tin, theo góc nhìn của ông trên diện rộng cho dân tộc. Ông tìm thấy niềm tin ở những cẫn mẫn của giới trẻ, và kỳ vọng nhiều thêm nhứng đốm lửa mới.
Tôi, với hiểu nông biết cạn, thử đi tìm Niềm Tin cho riêng mình và có lẽ cả ai đó, vì hằng ngày, đúng hơn là ngày nào tôi cũng trò chuyện với nhiều bạn đang đi tìm kiếm Niềm Tin. Không có niềm tin, con người ta khó lòng hành động, quyết đoán và tránh khỏi chán nản...
Và đây cũng chỉ là một ghi chép nhỏ, rất rất nhỏ trên con đường đi tìm Niềm Tin ấy.

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

KHÔNG THI ĐẠI HỌC VÀ TỪ CHỐI HỌC BỔNG 500 TRIỆU





” 17 tuổi, Giải nhì Tin học Quốc Gia, quyết không làm hồ sơ thi đại học, và từ chối học bổng 500 triệu VNĐ của FPT. Chàng trai ấy “điên” hay dũng cảm?!”

Hôm nay, các sĩ tử đang hối hả bước vào đợt 2 kỳ thi tuyển sinh, lại nhớ câu chuyện cách đây 1 năm, đã làm mình và bao bạn bè kinh ngạc.
Mình có cậu bạn thời cấp 2, tên Trịnh Thái. Nhà Thái có 3 anh em trai, cậu nào cũng học giỏi có tiếng từ bé. Thái cá tính, chỉ làm những thứ mình thích, và chọn con đường đi khá gập ghềnh.
Nhưng trái lại, cậu em thứ 2 là Trịnh Nam thì cứ một mạch tiến bước. Nam học trường huyện, rồi lên trường chuyên tỉnh, học Bách Khoa, sau đó đi Nhật làm việc cho một công ty bên đó. Về Nam, có lẽ con gái gặp là yêu, vì thông minh, xuất sắc lại hiền đơ, ngộ nghĩnh!
Cách đây tròn một năm, mình và bạn bè nhận được lời mời tới nhà họ Trịnh ăn cơm liên hoan tiễn Nam đi Nhật. Đến nhà, gặp mới nhớ, còn một cậu thứ 3 tên là Trịnh Quân nữa.
Quân sinh 94, cùng lứa với các em năm ngoái thi vào đại học. Mình hỏi:
- Năm nay em thì gì?
Cậu Quân bẽn lẽn, chỉ cười: Em không thi anh ạ…
Mình trộm nghĩ: “Cậu này ngày xưa học giỏi, nhưng nghe bảo cũng hay lười. Chẳng nhẽ tệ đến nỗi học kém. Hay là lại…ốm yếu gì đây?” Vì cũng từng có 1-2 bạn mình không thi đại học vì sức khỏe.
Đến bữa cơm, mình chú ý ngồi gần. Cậu Quân cũng ngồi gần mình vì “thấy anh nói chuyện hay”.
Trong bữa cơm, mình mới vỡ lẽ.
Quân bảo em đỗ giải Nhì quốc gia Tin học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em không thi đi học. Vì em thấy ” sau khi tìm hiểu, không muốn học trường nào…trong nước cả”.
Quân bảo, bố mẹ, thầy cô và bạn bè sốc lắm. Nhưng rồi bố mẹ, đặc biệt 2 anh trai ủng hộ em.
Quân kể tiếp, cách đây 1 tuần em nhận được học bổng 500 triệu FPT dành cho học sinh đạt giải nhì cấp quốc gia. Bố mẹ mừng húm lên, vì may mà thằng con không đi thi mà vẫn được học đại học…miễn phí.
Quân cho học bổng vào khung, treo lên tường, rồi viết một bức thư ngắn cảm ơn FPT và…từ chối học bổng 500 triệu.
Em nói, em sẽ học tiếng Anh và xin học bổng ở Mỹ, Anh hoặc Singapore.
Sau bữa cơm, bố mệ Quân tâm tình:
- Các con đi trước, có lời khuyên gì cho Quân để em không lạc đường thì giúp bố mẹ. Bố mẹ chỉ biết làm ăn lo cho chúng nó học thôi.
Giọng bố mẹ có chút buồn buồn và đầy lo lắng.
Chúng tôi chỉ động viên bố mẹ tin tưởng Quân.
Ra về, chúng tôi đùa với nhau rằng: Mình không có đủ “Tầm” đưa lời khuyên cho một chàng trai trưởng thành sớm như vậy!
Vì thực ra, một chàng trai 17 tuổi Dám bỏ thi đại học và từ chối học bổng 500 triệu, thì chắc chắn sẽ tìm ra con đường cho riêng mình.
Cũng có thể không tìm thấy, mà sẽ tự kiến tạo nên một con đường mới!
Diễn giả Đặng Duy Linh


Những chiếc xe cà tàng ra thành phố


Tôi có anh bạn luật sự, tốt nghiệp ở Đà Lạt, rồi cắp cặp ra Hà Nội lập nghiệp từ 4 năm nay. Lũ sinh viên chúng tôi hồi ấy, vẫn hay bảo nhau rằng: Cái tinh thần ấy đáng để lũ trò chúng tôi, lũ sinh viên xứ Nghệ noi gương...
Đi làm thuê 2 năm, anh gom góp tiền cùng bạn mở văn phòng Luật, nghĩ cũng mừng. Mừng cho anh, và mừng cho cả cái con đường mở ra  nhiều vừng sáng cho những ai tay trắng ra thành thị.

Bẵng đi một thời gian, anh gọi cho cả lũ chúng tôi. Mấy anh em làm bữa nhậu, tưởng vẫn chỉ là lâu ngày hàn huyên, lè nhè đôi chén! Hôm ấy, anh  có vẻ trầm tư hơn, và cũng uống "ngọt" hơn ngày thường.

Rồi bất giác, anh cầm chén lên, lại ngựng xuống, bảo: Chén này, anh chào các chú ở lại mạnh khỏe. Tuần tới anh về quê lập nghiệp!

Cả lũ khựng lại, hếch mắt lên, mà cũng chẳng biết nói gì. Vỡ chuyện, hóa ra văn phòng luật của anh thất bại, mỗi anh em trong hội hùn vốn mất mỗi người 50 triệu.Lúc ấy, không hiểu vì sao tôi chợt nghĩ: những người trẻ như anh, như tôi, như các anh em ngồi đây, hay ngoài kia nữa. Từ tỉnh lẻ lên thủ đô lập nghiệp, sao giống quá với những chiếc xe cà tàng lên thành phố...

Tôi có hai cậu bạn, một đang học ở Hà Nội, một lên Thái Nguyên dạy học, cùng chung một chiếc xe cà tàng để tán gái. Thế mới có chuyện, chàng ở Hà Nội chỉ dám hẹn bạn gái đi chơi trong tuần, vì cuối tuần phải nhường xe cho cậu bạn ở Thái Nguyên về theo "hợp đồng".

Càng nghĩ, tôi lại càng tâm đắc với cái cách so sánh của mình. Những chiếc xe cà tàng, và những chàng sinh viên, cử nhân, kỹ sư tỉnh lẻ trụ lại Hà Nội. Điện thoại cục gạch (phố biến là 1200, 1208, 1100i, hay Blackberry đen trắng, đời đầu,...), xe máy: xe tàu cũ, hay những chiếc xe cà tàng dăm ba triệu. Loại xe chạy trên đường thủ đô, vốn ồn ào nên đỡ thẹn. Vì cái gì cũng kêu leng keng, trừ ....còi!
  
Nói đến học sinh, sinh viên xứ Nghệ, thì ngoài con vài ba đại gia, con cái quan chức ra thì toàn là những chiếc xe cà tàng như nhau cả. Tôi lại nhớ tới Nguyễn Sĩ Dũng, Phó chủ nhiệm Văn Phòng quốc hội. Ông có lần đã thốt lên trong 1 cuộc phỏng vấn rằng: Không chỉ tôi, mà học sinh xứ Nghệ ai cũng nghèo thế cả.Nhắc đến ông, nói về cái nghèo, nhưng cũng là muốn tự vấn an mình: Nghèo rồi cũng có người vươn lên được bằng chính đôi bàn tay mình, bước đi trên chính đôi chân mình như Nguyễn Sĩ Dũng.

Ôi! Lại vẩn vơ xa đẩu xa đâu rồi. Nhìn quanh mình, chiếc Đờ-rem tàu cũ, và chiếc BlackBerry là thật hơn cả.À, vẫn còn một thứ thật hơn thế: Khát vọng - và ước mơ của một người con xứ Nghệ!


- Đặng Duy Linh -

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Người Việt cười nhiều quá


Mọi người thấy đứa trẻ bị bắt cóc thì phẫn nộ, nhưng khi thấy cháu bé được đoàn tụ, thủ phạm đáng thương, thì lại xót xa muốn tha thứ. Cảm xúc nhiều người cứ thay đổi như chong chóng, xoành xoạch 180 độ. Và họ luôn dễ dãi với nụ cười trên môi.
Tôi theo dõi vụ bắt cóc trẻ em mấy ngày qua ở Bệnh viện quận 7 (TP HCM), từ khi vụ việc xảy ra cho đến khi bắt được thủ phạm. Tôi thấy mọi người đều phấn khởi. Sau khi biết hoàn cảnh của thủ phạm, đại đa số ý kiến mọi người lập tức quên sạch cảm giác phẫn nộ mấy ngày trước.
Tất cả lập tức chuyển qua đề nghị tha thứ, thậm chí có người còn thông cảm đến mức muốn pháp luật bỏ qua để cho thủ phạm làm lại cuộc đời. Tôi cho đây là một tình huống điển hình thể hiện rất nhiều người Việt sống và hành động theo cảm xúc, chứ không theo lý trí và pháp luật.
Mọi người thấy đứa trẻ bị bắt cóc thì phẫn nộ. Đến khi thấy cháu bé được đoàn tụ, thủ phạm đáng thương, mọi người lại xót xa muốn tha thứ. Cảm xúc nhiều người cứ thay đổi như chong chóng, xoành xoạch 180 độ.
Từ khi biết hoàn cảnh của cô gái đến giờ, hiếm thấy ý kiến nào đề nghị pháp luật phải mạnh tay để răn đe những vụ việc tương tự có thể xảy ra. Ở một xã hội thượng tôn pháp luật, kể cả khi bị hại xin bãi nại, vụ bắt cóc trẻ em này chắc chắn sẽ bị trừng trị nghiêm khắc để răn đe tội phạm.
Thấy tội phạm có vẻ đáng thương, thế là ầm ầm đòi tha bổng thì làm sao có thể xây dựng một xã hội tuân theo pháp luật?

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

Hãy cẩn trọng! Clip này có thể thay đổi cuộc đời bạn!

Dành cho những ai đang chán nản!

Nếu bạn gặp thất bại....

Lạc quan

(Thethaovanhoa.vn) - Nhanh thế đấy, năm mới Dương lịch đã bắt đầu được mấy ngày, thời gian cứ trôi vèo vèo như gió cuốn lá đi, rồi chẳng mấy chốc mà năm 2014 lại hết…


Chẳng hiểu vì sao, bà hàng nước sáng nay lại buông ra một câu than thở đậm chất u hoài như vậy. Có lẽ tại thời tiết đẹp, không khí Xuân mà con người ta bỗng dưng thành… sến. Lâu nay, người nói năng ra vẻ sến ngày một nhiều. Ca sĩ sến, thi sĩ sến... đã đành, giờ đến lượt bà hàng nước cũng dụng từ “gió cuốn lá bay” khi tả cảnh thời gian trôi đi thì đúng là bệnh sến đã lan ra toàn xã hội. Lý do kể cũng khó nói. Nếu chỉ do ảnh hưởng phim Hàn, phim Trung Quốc, nhất là phim nội trên ti vi, thì đi một nhẽ. Nhưng hình như không chỉ có thế. Cũng không phải do tiểu thuyết diễm tình tuổi choai choai dạo này xuất hiện hơi nhiều. Việc sử dụng văn hoa giàu hình ảnh lên có vẻ là một phương thức để... ứng phó với xã hội. Kiểu như người ta phải trồng thêm rừng để ứng phó với biến đổi khí hậu.


Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Tặng những người trẻ: Chúng tôi đang thắp lửa

Chúng tôi đang thắp lửa
Bài đã được gửi cho Vietnamnet và Sài Gòn Tiếp Thị


Như đa số các bạn trẻ, tôi đồng tình với ý kiến của Ts Giáp Văn Dương. Nhưng tôi cũng tin rằng, nếu gặp chúng tôi, Ts sẽ không còn thấy Hà Nội “nhàm chán” và “tầm thường” đến như vậy. Chúng tôi đang là những đốm lửa, những ngọn lửa nhỏ, và còn hơn thế...

Hãy đốt lên những ngọn lửa...

Chúng ta, những người còn tinh mắt có thể nhận ra rằng lúc này xã hội đang rối ren, và mạng lưới văn hóa đang quá chằng chịt, níu kéo chúng ta vào những lề thói cũ. Mà tôi tin rằng, ngay cả những người điều hành đất nước nếu  muốn, tôi tin là có, thay đổi cũng không hề dễ dàng chút nào. Tôi thiết nghĩ, bản thân cá nhân mình thay đổi thói quen hàng ngày khó khăn như thế nào, thì các nhà điều hành đất nước, mà nếu ta kỳ vọng thay đổi, còn khó khăn gấp nhiều lần. Bởi vậy, tôi, và rất nhiều bạn trẻ mà tôi gặp, đều có chung hai nhận định: Chấp nhận thực tế đã tồn tại, và chắc chắn sẽ có thay đổi tích cực.
Trong một hoàn cảnh thực tại chưa như ý, chúng ta thường có ba cách ứng xử với nó. Một, là chịu đựng nó. Nhiều người đã quá chán nản mà vùi mình trong rượu chè, hay cuộc mưu sinh mà thôi không thèm quan tâm, hoặc họ luôn tỏ ra thờ ơ với mọi diễn biến thời cuộc. Hai, là ghét bỏ và chống đối thực tại. Trường hợp này dễ bị hiểu hoặc thực tế có thể trở thành những người không những không giữ bức rào mỏng manh, còn phá bỏ nó. Ba, là chấp nhận thực tại đã có như thế, và nỗ lực cải biến nó.
Và tôi, cũng nhiều bạn trẻ đang chọn cách thứ ba. Chúng tôi có niềm tin rằng mọi thứ thay đổi đều  bắt nguồn một phần lớn từ mỗi người trẻ hôm nay. Như có một câu nói mà những anh em trẻ vẫn thường nói với nhau: Hãy thắp lên những ngọn lửa, thay vì ngồi nguyền rủa bóng đêm. Trở thành những tay “ném đá”, hay theo chủ nghĩa “makeno” không còn là cách chọn của đa số giới trẻ. Những thực tại đáng buồn của giới trẻ vẫn còn rất nhiều: nghiện game, rượu chè, lô đề, cá độ, ma túy, gái gú,...Nhưng tôi đang muốn nói về một dòng chảy khác, một dòng chảy tích cực mà bất cứ ai cũng thích thú.
Tôi năm nhay 27 tuổi, và đã khởi nghiệp được gần 2 năm. Tôi cùng hai giảng viên đại học thành lập một công ty giáo dục tại Hà Nội. Chúng tôi cung cấp các chương trình đào tạo kỹ năng sống cho trẻ em, kỹ năng hành nghề (kỹ năng mềm) cho sinh viên và những người đi làm. Và đặc biệt, là tôi và các cộng sự là những người tiên phong tại Việt Nam về đào tạo kỹ năng sinh tồn, kỹ năng an toàn.
Trong rất, rất nhiều điều tồi tệ dẫn đến chán nản đang xảy ra, tai nạn thương tích như : tai nạn giao thông, đuối nước, cháy nổ, lật ô tô, lũ lụt...mỗi năm cướp đi của Việt Nam nhiều người và tài sản. Chúng tôi đã thực hiện nhiều dự án dạy miễn phí, tuyên truyền về kỹ năng an toàn với nguồn tài chính hoàn toàn do mình xoay xở bằng nhiều cách. Và hiện đã chia sẻ tới hơn 15.000 người dân trực tiếp các kỹ năng cơ bản về an toàn ấy.
Hay hiện nay, tôi và một nhóm bạn trẻ đang xây dựng một dự án mang tên Tôi Tích Cực, bao gồm một trang tin tại www.toitichcuc.blogspot.com hay www.fb.com/toitichcuc cùng các khóa học: Tôi Tích Cực, Kỹ năng an toàn, Tư duy phê phán, Kỹ năng trình bày...hoàn toàn miễn phí tại Hà Nội. Chương trình cũng tư vấn, và hỗ trợ nhiều em học sinh, sinh viên Đánh thức ước mơ của mình,...
Có thể tôi vẫn bị gọi là “nghèo đòi làm từ thiện”, nhưng bản thân tôi thấy có trách nhiệm phải làm và chia sẻ những gì mình có thể, tôi yêu thích điều đó và được hàng ngàn bạn trẻ, phụ huynh ủng hộ tinh thần. Tôi nghĩ rằng bản thân tôi đang đốt lên những ngọn lửa, và ngọn lửa đó đang lan tỏa trong một cộng đồng nhất định. Chắc hẳn không đến nỗi nhàm chán, và tôi tin là đủ để TS Giáp Văn Dương sẽ mỉm một nụ cười?!

Liên kết thành những ngọn đuốc sáng

Tôi có nói ngay từ đầu rằng, chúng tôi đang là những ngọn lửa nhỏ, và không chỉ thế. Bởi, chúng tôi đang tự tìm, tự đến và kết nối với nhau. Trong một tháng qua, tôi đã gặp rất nhiều người trẻ. Đó là một Ngọc Anh, phóng viên và biên tập viên của VTC, cùng bạn về chương trình đưa các doanh nhân Mỹ tới tất cả các trường đại học Việt Nam. Đó là một Robert Nam, mỗi ngày tận tụy chia sẻ và hỗ trợ những người chưa tìm thấy ước mơ của mình. Đó là Dương, quyết tâm theo đuổi phương pháp NLP để giúp những người khác sống hạnh phúc lên.
Hay như Chương trình Con Đường Thành Công, trực thuộc Unesco, thành lập với mục tiêu hỗ trợ các bạn trẻ kiến tạo nên con đường tiến tới thành công, hạnh phúc của riêng mình thông qua hệ thống các bí quyết, khoa học về thành công.
Một ngọn nến trước gió có thể tắt, nhưng đã đốt được ngọn nến thì cũng có thể đốt lại một ngọn nến. Một con đom đóm giữa trời đêm thật bé nhỏ, nhưng một triệu con đom đóm thì đủ soi sáng một khoảng trời.
Khi tôi thực hiện các chương trình vì cộng đồng, ban đầu rất ít người quan tâm, thậm chí người thân quen còn phản đối. Nhưng chỉ một thời gian sau, khi que diêm đã hình thành, vụt cháy, và truyền nhiệt sang những que diêm...cũng muốn cháy nhưng chưa đủ dũng cảm khác, thì tạo ra một hiệu ứng domino âm thầm, mạnh mẽ. Nếu ai cũng mặc kệ nó, quán game và quán nhậu sẽ ăn nên làm ra. Nếu những người có ý tưởng và mong muốn thay đổi, ngồi suy nghĩ quá lâu sẽ giống như con ruồi dính vào mạng nhện,, càng suy nghĩ các dây tơ càng siết chặt. Vậy nên khi đã tìm được hướng, thì tốt nhất là mỗi người hãy tự bung ra bằng sức của mình.
Cũng có nhiều người trẻ nói rằng, rất muốn thay đổi, nhưng không biết chờ tới bao giờ xã hội mới thay đổi. Và các bạn bổ sung lý luận rằng: chúng ta chưa có gì. Thực tế, tuổi trẻ có...sức trẻ, có khả năng tiếp cận cái mới, có công cụ như internet, kiến thức có thể tìm kiếm từ nhiều nguồn. Dường như, vì ngồi quá lâu và ít hành động, nhiều bạn trẻ thực sự đánh mất những lợi thế của mình.
Nếu chàng trai Nguyễn Ái Quốc ái ngại và ngồi đếm những điều...không thể, chắc chắn không dám xuất dương tìm đường cứu nước. Bởi chàng trai ấy cũng còn quá nhỏ bé so với các chí sĩ tiền bối vang danh như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh,...
Bởi vậy, không còn cách nào khác, phải hành động, đốt lửa, thay vì ngồi e ngại, và nguyền rủa bóng đêm.
Và như Ts Giáp Văn Dương đã truyền đi thông điệp: Thay đổi từ chính mình. Là thầy giáo trẻ, hãy truyền cho học trò động lực thích thú khám phá, tìm kiếm và sáng tạo nên những cái mới. Là thầy thuốc trẻ, hãy mở trang blog để chia sẻ kiến thức y tế thông thường khuyến cáo cho người dân. Là thày dạy tiếng Anh, có thể mở lớp giá rẻ dạy cho học sinh nông thôn, học sinh nhà nghèo,... Tất cả chúng ta đều có khả năng, kể cả...game thủ. Đó chính là những người thầy siêu đẳng về...sử dụng máy tính, có thể mở lớp hướng dẫn đánh máy mười ngón cho học sinh nghèo, trẻ em đường phố...(nhưng xin khoan hãy dạy các em chơi game).

Và chắc chắn, sẽ không có một đốm lửa nào cô đơn cả. Một đốm lửa, một người đốt lửa sáng lên, thì những ngọn lửa sẽ bắt lại với nhau cùng tỏa sáng. Và lúc ấy, rất nhiều những cây gỗ tưởng đã mục, đã nguội lạnh cũng có thể trở thành vật bắt nhiệt, truyền nhiệt và cháy lên thành những đám lửa lớn.

Khi thực hiện dự án Tôi Tích Cực, tôi nhớ đến và mời một bạn trẻ làm người đại diện. Đó là một học trò của tôi, Vũ Thanh Mai, cô bé sinh ra vốn đã không có đôi tay. Nhưng em có thể viết bằng chân, hiện tại có thể quản trị website, làm việc bình thường trên internet. Và cô gái bé nhỏ ấy với giọng hát trong trẻo ngọt ngào, đã bao nhiêu lần dành giải Nhất tiếng hát người khuyết tật toàn quốc. Vừa rồi, em đã tham dự Hội nghị quốc tế và làm ngạc nhiên nhiều bạn bè.
Mỗi lần mệt mỏi và giảm động lực, điều khó tránh khỏi, tôi chỉ cần nhớ tới cô học trò trong lớp thuyết trình của mình, tôi không cho phép mình bỏ cuộc và dừng bước.
Và tôi nghĩ, đó cũng là trách nhiệm của mỗi người trẻ. Ít nhất, phải làm cho thủ đô nước Việt này không nhàm chán, và không tầm thường nữa.
Tôi tin điều đó đang trở thành thực tế, rất gần.
Vâng, ít ra tôi, chúng ta cũng có được thứ cần thiết nhất, Niềm Tin!
 
Đặng Duy Linh
Chủ tịch Công ty cổ phần S-WAY VIỆT NAM
Sáng lập chương trình Tôi Tích Cực

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Phòng tránh sổ mũi,nghẹt mũi trong thời tiết lạnh

Hình ảnh nội tuyến 1

Mùa đông thời tiết lạnh,khô,có khi trời mưa...làm cơ thể không kịp thích nghi.Mũi là cơ quan cửa ngõ tiếp xúc với không khí,làm ấm không khí bằng hệ thống niêm mạc chứa nhiều mạch máu,sau đó không khí ấm mới được đưa vào để thực hiện quá trình hô hấp.Như vậy các bệnh về mũi rất dễ gặp trong thời tiết này.
Khi bị chảy nước mũi và nghẹt mũi sẽ ảnh hưởng tới đường thở rất khó chịu,nhiều khi phải thở bằng miệng gây khô rát họng và dễ mắc các bệnh vùng họng hơn.
Mình sẽ hướng dẫn các bạn cách chăm sóc vùng mũi họng:
- Chăm sóc hằng ngày:Hằng ngày các bạn đi ngoài đường rất bụi và bẩn,mũi cũng cần được làm sạch.Nhỏ mũi bằng  nước muối sinh lí 0,9% để làm ẩm ướt niêm mạc 
Cách làm:các bạn mua chai muối 0,9% nửa lít để dùng dần cùng 1 lọ muối 0,9% loại nhỏ mắt để lấy dụng cụ,dùng hết sẽ đổ dần sang.Chuẩn bị 1 cốc nước ấm để làm ấm lọ nhỏ mũi.Tư thế nằm ngửa đầu,thở bằng miệng trong khi nhỏ,nhỏ từng lỗ mũi một đến hết lọ,phần dư sẽ chảy xuống họng(ko vấn đề gì nhé).sau đó bạn xì mũi ra.
 Đổ ra cốc lượng nước muối vừa đủ để Súc họng sau khi đánh răng (không phải súc miệng đâu nhé,các bạn ngửa cổ để nước muối làm sạch niêm mạc hong nhé)