Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014
Hãy sống chậm lại để cảm nhận
Hãy sống chậm lại để cảm nhận...
Cuộc sống là vô vàn những mảng màu lắp ghép, những cung bậc cảm xúc như nối tiếp nhau: buồn, vui, hạnh phúc, chán nản, thất vọng, vui tươi, xót xa... của hàng loạt số phận. Những niềm vui nho nhỏ, những nỗi buồn man mác tiếp nối nhau, đan xen những giây phút ấm áp, tươi vui.
Vết thương thức tỉnh
Tác giả: Trịnh Công Sơn
Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”.
Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cánh đời nhộn nhịp.
Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời. Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu.
BẢY ĐIỀU CÁC BẠN TRẺ CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC TỪ CUỘC ĐỜI ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP
Tác giả: Nguyễn Phi Hải - Founder of ZAG Village
Bảy điều các bạn trẻ có thể học được từ cuộc đời Đại tướng Võ Nguyên Giáp
1. Tuổi trẻ phải chăm chỉ học hành
1. Tuổi trẻ phải chăm chỉ học hành
Thời tuổi trẻ, đại tướng học rất giỏi. Đại tướng được giải đầu tốt nghiệp Sơ học (certificat d’étudé primaires) ở tỉnh Quảng Bình. Mùa hè năm 1925, Đại tướng thi đỗ vào Quốc học Huế. Đại tướng thi đỗ thứ nhì, loại khá. Nhập học, tháng nào Đại tướng cũng đứng đầu lớp, có tên hàng đầu trên bảng danh dự, được cấp học bổng. Ngoài ra Đại tướng chăm đọc sách từ thuở bé, thấy đâu có sách lại sà vào mượn đọc. Sau này khi làm đến Đại tướng, ngài vẫn chăm đọc sách và cùng mọi người thảo luận về sách.
Việc học hành khi còn trẻ rất quan trọng do khi còn trẻ, trí não của các bạn thông suốt, tiếp thu kiến thức nhanh, nhạy, trí nhớ tốt, học dễ vào. Việc học này sẽ tạo nền tảng kiến thức cho bạn về sau áp dụng vào công việc và cuộc sống của mình.
Về sau, trong những trận đánh của mình, Đại tướng đã vận dụng rất nhiều chiến thuật của Napoleon mà ngày xưa ông đã học trong môn lịch sử và giành thắng lợi vẻ vang. Trong đó rõ ràng nhất là chiến dịch Điện Biên Phủ và chiến dịch Hồ Chí Minh.
Mẹ tôi
Tác giả: Khuất Hồng Thơm (Lớp 12A 2, Trường THPT Mù Cang Chải)
"Một sợi, hai sợi, ba sợi... năm sợi rồi, một nghìn mẹ nhé!". Cũng bảy năm rồi, mẹ nhỉ? Bảy năm con không còn nhổ tóc bạc cho mẹ nữa. Xa mẹ nhưng những ngày trở về con lại dành thời gian của mình cho lũ bạn.
![]()
Ảnh minh họa
|
Hôm nay, con lại về. Khác mọi khi, con dành thời gian ít ỏi của mình trọn vẹn cho mẹ. Bảy năm, con mới lại làm công việc quen thuộc ấy. Rẽ từng đường, tóc mẹ bạc nhiều. Thời gian và nhọc nhằn đã in hằn trên mái tóc.
Con chợt thấy mình thật vô tâm. Lẽ ra con phải làm viêc này thường xuyên. Nếu con dành thời gian của mình cho mẹ, dành thời gian để nhổ từng sợi tóc bạc, thì giờ đây đã khác. Vẫn là mái tóc ấy nhưng không còn một sợi trắng, mẹ sẽ không già đi theo năm tháng. Con nghĩ vậy, một suy nghĩ như tự an ủi mình.
Con chợt thấy mình thật vô tâm. Lẽ ra con phải làm viêc này thường xuyên. Nếu con dành thời gian của mình cho mẹ, dành thời gian để nhổ từng sợi tóc bạc, thì giờ đây đã khác. Vẫn là mái tóc ấy nhưng không còn một sợi trắng, mẹ sẽ không già đi theo năm tháng. Con nghĩ vậy, một suy nghĩ như tự an ủi mình.
Nỗi đau của em
Đây là câu chuyện kể về 1 em nhỏ không may bị mắc căn bệnh thế kỉ – AIDS do ba mẹ em gây nên…
Cùng sinh ra là người nhưng em mang thân phận khác tôi. Ngày em cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày Thượng đế mang đến cho em nỗi đau nghiệt ngã – sự sống của em mong manh lắm…
Tạo hóa sinh em ra để mọi người xa lánh vì em ra đời trông sự không mong mỏi của họ, vì cha mẹ em-họ trót là những người có lỗi, họ thậm chí không có cơ hội để thừa nhận em. Một con chim nhỏ không thể ý thức được giá trị của mình nhưng nó còn cho đời tiếng hót. Còn em, em không được may mắn đó, giá trị của em đã được người ta ý thức, diễn đạt bằng 2 chữ: GHÊ TỞM…
Vì lẽ đó, em không cho phép mình hòa nhập vào cộng đồng người, rằng em phải lui về thế giới mà chỉ có những người như em, những người đời bớt đi một nỗi lo, một sự đe dọa về tính mạng, để thỉnh thoảng được quan tâm bằng những ánh mắt đầy thương hại và cũng đầy sợ hãi. Có lẽ, bài học đầu đời mà em được dạy là cách chấp nhận sự thật, cách để không bị tổn thương và cách để không biến mình thành 1 thứ ghê tởm mà người ta vẫn nghĩ. Không giống như những viên kẹo ngọt ngào mà những bọn trẻ cùng trang lứa với em được ba mẹ chúng dỗ dành. Nhưng trẻ thơ vẫn mãi là trẻ thơ.
Em cũng mang hình hài của một con người, cũng nụ cười hồn nhiên, cũng đôi môi tíu tít, cũng những giận dỗi vui buồn của trẻ con và cũng đôi mắt trong veo chứa đựng một bầu trời ngày mai. Và đâu đó trong em cũng nhen nhóm một ước mơ, cũng ấp ủ về 1 tương lai phía trước, đơn giản là được cắp sách tới trường, được vui đùa như bao lũ trẻ khác hay xa hơn nữa là hoài bão về 1 thế giới không có tên căn bệnh mà em đang mang. Nhìn nụ cười hồn nhiên của em, tôi biết rằng em đã, đang và luôn tin vào ước mơ của mình, một niềm tin không bao giờ tắt lịm, một nghị lực để em chống chọi với cái mong manh kia. Có thể tôi may mắn hơn em vì tôi được phần đông xã hội con người chấp nhận nhưng có một điều chắc chắn tôi không bằng em – đó là giá trị người của chính mình, là em hay tôi đáng thương hơn, khi trong tôi luôn sợ một nỗi vô hình nào đó, nỗi sợ do sự quá yêu thương bản thân mình mà nên chăng. Còn em, vẫn thản nhiên, vẫn vô tư cho dù ngày mai có như thế nào đi nữa.
Có người hỏi tôi rằng, hôm nay tôi sẽ làm gì nếu biết trước ngày mai không còn nhìn thấy em, sẽ làm gì nếu như em của tôi chỉ còn một ngày để sống. Có lẽ tôi sẽ chẳng làm gì đặc biệt hơn cả đâu, sẽ chẳng mua món quà mà em hằng mơ ước hay đưa em đến một nơi mà em hằng ước mong…
Tôi sẽ không làm như thế, đơn giản vì tôi muốn em sẽ sống 1 ngày bình thường như những ngày mà hôm qua em vẫn sống. Để ngày mai mở mắt ra, em vẫn thấy cuộc đời rất đẹp, rằng có những ánh mắt, nụ cười của những người thật sự quan tâm em. Để em nghĩ rằng, ngày mai, ngày kia cũng như thế…
Và ý nghĩa của cuộc sống sẽ không dừng lại ở đây, em sẽ làm được như vậy…
… Nhưng liệu rằng, em còn mấy ngày mai?Tác giả: Liên Đoàn
Link bài viết: http://gocsuyngam.com/noi-dau-cua-em/
Ngày con sinh ra đời
Tác giả : Nguyễn Phong Việt
Link bài viết: http://gocsuyngam.com/ngay-con-sinh-ra-doi/
Cảm ơn con đã đến trong bầu trời
cảm ơn những ngày dài lẫn đêm vui
cảm ơn những ngày dài lẫn đêm vui
lần đầu tiên cha biết quên mình đi trong cuộc đời
lần đầu tiên cha biết khóc mà không cần phải xấu hổ
lần đầu tiên cha hiểu yêu thương cũng đo được theo chiều dài nhịp thở
lần đầu tiên cha tin vào một điểm tựa
từ con…
lần đầu tiên cha biết khóc mà không cần phải xấu hổ
lần đầu tiên cha hiểu yêu thương cũng đo được theo chiều dài nhịp thở
lần đầu tiên cha tin vào một điểm tựa
từ con…
1000 con hạc giấy
Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn…
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014
Để tôi chỉ cho bạn hiểu thế nào là cô đơn
Để tôi chỉ cho bạn hiểu thế nào là cô đơn
Tác giả: Như Nhiên - Triết học đường phố

Photo: Peter Heilmann
Đơn giản chỉ là một chút bốc đồng cùng sự khó chịu khi người khác nói rằng: “Cô đơn? Vậy bố mẹ đâu? Bạn bè đâu? Anh chị em đâu? Lúc nào cũng yêu đương nam nữ sao? Trên đời này vốn dĩ có vô vàn thứ yêu đương khác ngoài cái tình yêu nam nữ.”
Vậy có lẽ bạn nhầm hoặc giả bạn chưa từng hiểu được chân thật nhất cái gì gọi là cô đơn.
Khôn Ngoan Ngày Đầu Năm
Tác giả : Vô Danh – Sưu Tầm Trên Web?
(Bài viết do một BCA gởi đến cho GNA 1/1/2014)
| 30 điều không nên tiếp tục làm cho bản thân
“Không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một kết thúc mới”.
|
|
| 2. Đừng chạy trốn các rắc rối của mình Hãy đối diện với chúng.
Đây không phải là việc dễ dàng. Không ai có khả năng xử lý hoàn hảo mọi vấn đề họ gặp phải. Chúng ta cũng không thể ngay lập tức mà giải quyết trọn vẹn một khó khăn. Chúng ta không sinh ra để làm như vậy. Trên thực tế, chúng ta sinh ra để thất vọng, buồn chán, đau khổ, và vấp ngã. Bởi vì đó là toàn bộ mục đích của cuộc sống – đối mặt với vấn đề, học hỏi, thích nghi, và xử lý chúng. Chính điều này đã rèn luyện chúng ta trở thành con người như chúng ta hiện nay. |
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)





