1 2 3 4 5 6 7

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Mẹ tôi

Tác giảKhuất Hồng Thơm (Lớp 12A 2, Trường THPT Mù Cang Chải)

"Một sợi, hai sợi, ba sợi... năm sợi rồi, một nghìn mẹ nhé!". Cũng bảy năm rồi, mẹ nhỉ? Bảy năm con không còn nhổ tóc bạc cho mẹ nữa. Xa mẹ nhưng những ngày trở về con lại dành thời gian của mình cho lũ bạn.

 

Ảnh minh họa
Hôm nay, con lại về. Khác mọi khi, con dành thời gian ít ỏi của mình trọn vẹn cho mẹ. Bảy năm, con mới lại làm công việc quen thuộc ấy. Rẽ từng đường, tóc mẹ bạc nhiều. Thời gian và nhọc nhằn đã in hằn trên mái tóc.
Con chợt thấy mình thật vô tâm. Lẽ ra con phải làm viêc này thường xuyên. Nếu con dành thời gian của mình cho mẹ, dành thời gian để nhổ từng sợi tóc bạc, thì giờ đây đã khác. Vẫn là mái tóc ấy nhưng không còn một sợi trắng, mẹ sẽ không già đi theo năm tháng. Con nghĩ vậy, một suy nghĩ như tự an ủi mình.



Mỗi một năm mẹ lại già thêm một tuổi. Mỗi một năm là những chuỗi ngày vất vả của mẹ. Con tự hỏi: Con đã làm được gì cho mẹ? Suốt thời gian qua, con chẳng làm được gì. Con chỉ khiến mẹ thêm lo lắng, thêm thất vọng về con mà thôi. Chắc mẹ phải suy nghĩ về con nhiều lắm. Mẹ nghĩ bạc cả mái đầu. Con bất hiếu phải không mẹ? Con chẳng đem đến nụ cười cho mẹ, con chỉ mang lại cho mẹ toàn nước mắt.
Con cũng chẳng hề giúp mẹ được việc gì mà chỉ gây cho mẹ thêm nhiều rắc rối. Con tệ lắm phải không? Nhưng mẹ chẳng bao giờ ghét con cả. Mẹ vẫn luôn yêu con và thương con hết mực.  Mẹ làm tất cả cho con chỉ mong sao con được hạnh phúc. Cứ như thế. Mẹ hi sinh cả tuổi xuân, cả hạnh phúc của mình để lo cho con. Đối với mẹ con mãi là một đứa trẻ.
Nhưng mẹ à! Con lớn rồi, thật đấy. Con đã biết mình phải làm gì nên mẹ đừng lo cho con nhiều nhé. Con sẽ không làm mẹ phải khóc. Con sẽ thay bố làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ. Vậy nên, từ giờ, mỗi khi mẹ buồn, hãy dựa vào vai con, hãy để con chăm sóc mẹ !

Không có nhận xét nào: