1 2 3 4 5 6 7

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Không phải Ronaldo, Công Phượng mới là...số 1!

Chào các bạn,

Hôm nay, là ngày Fifa, tức Liên đoàn bóng đá thế giới trao giải Cầu thủ bóng đá nam xuất sắc nhất cho CR7, tức
Cristiano Ronaldo. Vậy, chúng ta có thể nói: CR7 là số 1, phải không?

Nếu nói như thế, không ai cãi lại làm gì. Nhưng đúng, mà chưa đủ.

Thứ 1, CR7 là số 1 chỉ với bóng đá nam, và chỉ với những người bỏ phiếu bầu chọn. Còn với mỗi người khác, thì họ có quyền chọn bất cứ ai họ thích. Có thể là Messi, Riberi, Rooney,...
Có một bạn gái nói với tôi: Em chọn...Công Phượng. Và đội hình xuất sắc nhất, em bê cả đội U19 hôm đá với Totenham. Cũng được, vì đó là quyền lựa chọn của bạn ấy.

TỔ CHIM NON, Ở LŨNG LUÔNG…

Tác giả: Trần Đăng Tuấn http://trandangtuan.com/2013/12/25/to-chim-non-o-lung-luong/


Tôi không biết gọi đó là cái gì. Nhưng trong đó có 6 đứa trẻ lít nhít là anh chị em ruột sống để theo học ở điểm trường Lũng Luông. Trên tay tôi là đứa bé nhất, chắc 3-4 tuổi. Đứa chị cả học lớp 5. Tôi đã xem rất kỹ những thứ trong lều. Có một túi ngô hạt. Có sót trong cái bát một nhúm gạo mốc. Ai đó phát hiện có nửa túi nhỏ bột canh. 
Tôi nghĩ về những cái chẳng ăn nhập gì với những cái tôi đang thấy, nhưng lại liên quan. Không thể nghĩ được gì thấu đáo, khi nhìn mấy phụ nữ của Cơm Có Thịt bế hai đứa bé nhất trong số sáu anh chị em chúng ra ngoài nắng, cố nén khóc một cách bất lực, vội vã đút bánh cho chúng ăn, bắt chấy rận cho chúng, dưới ánh nắng hanh hao của ngày đông lạnh. Hai đứa, sau khi hết sợ người lạ, tin cậy há miệng như những con chim non.

IMG_0010

IMG_0019                                                                                                            

Chuyện tử tế: Trên đời còn điều 'miễn phí'

Ở tuổi 65, bà phải bươn chải, nuôi con bị bệnh từng ngày. Song không vì thế mà cuộc sống của bà bị giam trong vòng cơm áo. Ngày ngày, bà vẫn phát những bát trà xanh miễn phí ở vỉa hè Hà Nội cho những người lao động nghèo.
Bà là Nguyễn Thị Hồng Sen, người đã 3 năm nay phát trà xanh miễn phí trên vỉa hè đường Trần Xuân Soạn, Hà Nội.
Bát trà xanh của bà không chỉ thỏa cơn khát của những người lao động tự do, nó còn làm ấm lòng xã hội bởi ý nghĩa đích thực của cụm từ... “miễn phí”.
1. Thấy có người đi chầm chậm tiến về phía mình, bà Sen lại đon đả tay cầm ấm nước chè tươi, tay cầm cốc, vừa rót vừa nở nụ cười thân thiện mời người đi đường. Nhiều người tưởng bà bán nước, cúi đầu phóng xe vụt đi. Nhiều người khác nhìn bà ái ngại dúi cho bà mấy đồng bạc lẻ.
Bà Sen cười, gạt phắt đi và nói: “Trà xanh tôi nấu đấy, ngon lắm chú ơi. Miễn phí!”
Từ “miễn phí” được bà cụ tuổi 65 nói ra vu vơ mà khiến lòng người nao nao. Ngày ngày, đập vào mắt chúng ta là vô vàn từ “miễn phí”: “Trông xe miễn phí”; “Bia miễn phí”; “Du lịch miễn phí”... Nhưng có mấy bãi gửi xe miễn phí mà anh trông xe không gạ gẫm của khách dăm đồng? Mấy sự kiện bia miễn phí mà thương hiệu của hãng bia không gây ngợp thị giác cho ẩm khách? Mấy tour du lịch miễn phí mà khổng nảy lòi ra khoản tiền này, tiền khác để khách phải móc ví?
Vì “cơm áo gạo tiền”, đằng sau những tấm biển “miễn phí” là những cái giá hữu hình và vô hình, vật chất và phi vật chất. Nên chẳng mấy ai còn tin rằng trên đời có điều gì “miễn phí”!
Nhưng, bát chè xanh ấm áp giữa chiều đông của bà Sen là ngoại lệ. Người phải trả giá duy nhất sau bát chè này là bà Sen. Bà Nguyễn Thị Hồng Sen (65 tuổi), quê ở một xã nghèo của huyện Hưng Hà, Thái Bình. Năm 37 tuổi, bà lấy chồng và lên Hà Nội bươn chải làm ăn, kiếm sống. Hiện bà đang sống cùng người con gái bị bệnh tại căn nhà nhỏ trong một con hẻm ở đường Trần Xuân Soạn, Hà Nội. Vì bát chè xanh miễn phí, mà cái khó, cái khắc nghiệt của cuộc sống với mẹ con bà thêm nặng nề. Song bà không bỏ cuộc và chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc.
Bà Sen bên cốc chè xanh miễn phí

Nếu...


Nếu ai đã có lần
Một mình trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng

Nếu ai đã có lần
Bất cần sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen
Ai rồi cũng sẽ phải quên
Với những phút giây lòng mình trống vắng

Nếu ai đã có lần
Nghe lòng cay đắng
Nghe xót xa sau một cuộc chia tay
Hãy vui lên vì trong cuộc đời này
Sau một cuộc chia tay là khởi đầu rất mới

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở chung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá

Nếu ai đã có lần
Sống trong vất vả
Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh
Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình
Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó...
(St)

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Bạn sinh ra đã có nội lực để thành công.

Bạn sinh ra đã có nội lực để thành công.


Tác giả:   Richard Duong

Bạn đã từng làm việc gì đó và thành công đúng không? Tôi chắc chắn là ít nhất một lần trong đời (nếu không có bạn gọi cho tôi). Hãy quay trở lại với công việc mà bạn đã thành công trong quá khứ, đúng rồi. Lúc đó bạn có đầy đủ nguồn lực bạn cần không? Bạn có rất nhiều động lực (nội lực bên trong của bạn) và sự quyết tâm hoành thành nó đúng không? Vậy vấn đề ở đây là gì? Không có người thiếu nội lực mà chỉ có trạng thái thiếu nội lực. Đúng không nào?
Hãy đưa mình và trạng thái có năng lượng cao nhất để làm bất cứ việc gì, bạn có thể tập thể dục, có thể hát, có thể đi dạo, có thể tắm.... Tôi thách bạn làm điều đó. Hãy đưa mình vào trạng thái có năng lượng tốt nhất và làm việc đi nào. LET’S GO.
                                                                                              

Tản mạn về chính tả, học và dạy - Jeffrey Thái


Tôi vừa đọc xong một bài báo than phiền về bức thư xin nghỉ học của một học sinh lớp mười.  Bức thư sai nhiều lỗi chính tả và hành văn lủng củng đến nỗi không thể nào tin được đó lại là bức thư được viết bởi một học sinh lớp mười.  Thiết nghĩ một học sinh chỉ cần học đến lớp năm thôi đã có thể viết tốt hơn như thế gấp nhiều lần.  Việc viết sai lỗi chính tả, cũng như lối hành văn lủng củng, là điều mà tôi xem là một trong những vấn nạn cơ bản nhất của nền giáo dục hiện nay.  Dễ dàng bắt gặp vấn nạn này trên các trang blog của mạng xã hội hay hiếm hoi hơn, trên các trang thông tin, báo chí.

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

Dịch giả - nhà thơ Hoàng Thị Vinh: ‘Gọi thật to em sẽ nghe tiếng Việt’

(Thethaovanhoa.vn) - “Tôi luôn nghe thánh thót từ nơi sâu thẳm, xa thẳm và đẹp như cổ tích một bản nhạc mê đắm của sóng vỗ, chim hót, của tiếng hoa nở, trăng trôi, mặt trời buông nắng. Rồi một ngày tôi dũng cảm, không chỉ nhón chân nghe ngóng, ngại ngần mà dang rộng vòng tay đón nhận. Bầu trời lung linh huyền ảo, gương mặt quê hương - gương mặt thơ, tình yêu của tôi hiện dần và trái tim tôi cất lên tiếng hát”. 

Đó là những lời chia sẻ của dịch giả, nhà thơ, TS ngôn ngữ Hoàng Thị Vinh khi chị vừa về Hà Nội dự một hội thảo về giáo dục. Hoàng Thị Vinh sinh năm 1968 tại Hưng Tân, Hưng Nguyên - Nghệ An, hiện đang sống tại San Francisco (Mỹ). Hoàng Thị Vinh đã có một gia tài nhỏ là ba tập thơ Mưa hoa, Đóa hoa xuyên tuyết và Mây hoa. 


Dịch giả - nhà thơ Hoàng Thị Vinh


Hoa Violet ngày thứ Tư...

Chào các bạn,


Ngày xưa, có một cô ca sĩ, hát hay và xinh đẹp, vang danh cả một vùng. 
Ngày đó, có chàng trai trẻ, si mê đến vô cùng.
Mỗi chiều thứ 4, cô gái hát trong quán nhỏ.
Chàng trai dù bận gì, vẫn cầm đóa hoa Violet, thập thò đến chiêm ngưỡng say sưa.
Những khi tiếng hát thôi ngân cuối buổi, chàng cố bươn lên tặng nàng, nhưng chẳng thẻ chen chân.
Bởi nhiều quý ông khác, nhanh hơn, và giàu hơn. Đóa hoa Violet, chiều thứ Tư, chưa tặng nổi một lần, cho người ca kỹ, mà chàng đã yêu...


Rồi một ngày, chàng trai xung lính. Ừ, đi. Để quên, những ký ức buồn. Chàng ra trận, chỉ mang vài thứ. Ba lô, súng, và hình bóng cô nàng.

Thái Bá Tân, niềm tự hào của quê tôi

Chào các bạn,

Tôi sinh ra ở Diễn Lộc, có con kênh nhà Lê lịch sử chảy xuyên từ Bắc chí Nam, từ đầu này xã đến đầu kia xã. Cách làng tôi một làng, 2 cánh đồng, là làng Vĩnh Yên. Nơi ấy, chính là quê hương của nhà thơ, dịch giả, thầy giáo dạy tiếng Anh nổi tiếng với lớp học 300-500 học sinh/buổi/lớp tại Đại học Bách Khoa (có khi chuyển sang Xây dựng và ngược lại).


Sau bao năm du học ở nước người, học nhiều ngôn ngữ của nhiều dân tộc, thấm dẫm văn hóa của nhiều miền đất trên thế giới, dịch nhiều tác phẩm kinh điển, sáng tác nhiều văn, thơ, và có lẽ tiếp xúc với nhiều người, giới, thầy vẫn giữ giọng nói đặc sệt của Diễn Lộc. Không, chính xác là giọng đặc sệt của làng Vĩnh Yên, nơi thầy lớn lên.


Thầy đã dìu dắt và truyền động lực cho bao thế hệ học trò của lớp học "độc nhất vô nhí", nơi thầy ngày ngày truyền cảm hứng và kinh nghiệm, kiến thức, phương pháp học tiếng Anh cho hàng ngàn, có lẽ tới hàng vạn học trò là sinh viên, người đi làm lâu nay.


Những năm "chán dịch", thầy viết truyện "điên điên, dị dị". Vài năm gần đây, thầy viết thơ và trong mỗi dòng thơ là những dòng nội tâm thổn thức trước hiện tại đất nước rối ren, nhiễu nhương. Những dòng thơ của thầy, với cái nhìn tích cực nhất, chảy ra những dòng máu đỏ đau đáu nhất.

Chó Việt Nam hạnh phúc nhất thế giới

Chó Việt Nam hạnh phúc nhất thế giới
 Tác Giả : Quyên Quyên
Một đất nước hạnh phúc là không chỉ có con người hạnh phúc mà những con vật được chúng ta nuôi nấng cũng được tôn trọng, yêu thương không khác gì con người.
Ngày 21/6 hàng năm tại thành phố Ngọc Lâm (Quảng Tây – Trung Quốc) thường diễn ra lễ hội mừng ngày hạ chí. Điều đặc biệt trong lễ hội này, hàng nghìn con chó sẽ bị điện giật, chọc tiết và chế biến thành nhiều món ăn để dùng chung với rượu chưng cất từ ngũ cốc. Chính vì thế, người ta còn gọi đây là lễ hội thịt chó của người dân Ngọc Lâm.
Người Trung Quốc coi lễ hội thịt chó này là một dịp để “giữ gìn văn hóa ăn thịt chó của thành phố”, những người tham gia sẽ tiêu thụ một lượng lớn lẩu chó ăn kèm với quả vải và rượu gạo. Trong lễ hội, người ta đem cả chục nghìn con chó ra giết thịt, thậm chí chích điện, lột da khi còn sống.
Chính vì vậy, các nhà bảo vệ động vật cho rằng lễ hội này quá dã man, họ đã tìm cách vận động chính phủ Trung Quốc hủy bỏ lễ hội này. Một số cư dân mạng Trung Quốc cũng chỉ trích mạnh mẽ lễ hội này trên các trang mạng xã hội. Năm 2011, hai lễ hội thịt chó tương tự ở Hàn Quốc và tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc đã bị hủy bỏ khi bị các nhà bảo vệ động vật phản đối dữ dội.
 
Hàng nghìn người dân vây chặn xe đưa hai tên trộm chó đi cấp cứu tại Yên Thành – Nghệ An vào sáng ngày 10/6.