Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014
Lạc quan
(Thethaovanhoa.vn) - Nhanh thế đấy, năm mới Dương lịch đã bắt đầu được mấy ngày, thời gian cứ trôi vèo vèo như gió cuốn lá đi, rồi chẳng mấy chốc mà năm 2014 lại hết…
Chẳng hiểu vì sao, bà hàng nước sáng nay lại buông ra một câu than thở đậm chất u hoài như vậy. Có lẽ tại thời tiết đẹp, không khí Xuân mà con người ta bỗng dưng thành… sến. Lâu nay, người nói năng ra vẻ sến ngày một nhiều. Ca sĩ sến, thi sĩ sến... đã đành, giờ đến lượt bà hàng nước cũng dụng từ “gió cuốn lá bay” khi tả cảnh thời gian trôi đi thì đúng là bệnh sến đã lan ra toàn xã hội. Lý do kể cũng khó nói. Nếu chỉ do ảnh hưởng phim Hàn, phim Trung Quốc, nhất là phim nội trên ti vi, thì đi một nhẽ. Nhưng hình như không chỉ có thế. Cũng không phải do tiểu thuyết diễm tình tuổi choai choai dạo này xuất hiện hơi nhiều. Việc sử dụng văn hoa giàu hình ảnh lên có vẻ là một phương thức để... ứng phó với xã hội. Kiểu như người ta phải trồng thêm rừng để ứng phó với biến đổi khí hậu.
Chẳng hiểu vì sao, bà hàng nước sáng nay lại buông ra một câu than thở đậm chất u hoài như vậy. Có lẽ tại thời tiết đẹp, không khí Xuân mà con người ta bỗng dưng thành… sến. Lâu nay, người nói năng ra vẻ sến ngày một nhiều. Ca sĩ sến, thi sĩ sến... đã đành, giờ đến lượt bà hàng nước cũng dụng từ “gió cuốn lá bay” khi tả cảnh thời gian trôi đi thì đúng là bệnh sến đã lan ra toàn xã hội. Lý do kể cũng khó nói. Nếu chỉ do ảnh hưởng phim Hàn, phim Trung Quốc, nhất là phim nội trên ti vi, thì đi một nhẽ. Nhưng hình như không chỉ có thế. Cũng không phải do tiểu thuyết diễm tình tuổi choai choai dạo này xuất hiện hơi nhiều. Việc sử dụng văn hoa giàu hình ảnh lên có vẻ là một phương thức để... ứng phó với xã hội. Kiểu như người ta phải trồng thêm rừng để ứng phó với biến đổi khí hậu.
Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014
Tặng những người trẻ: Chúng tôi đang thắp lửa
Chúng tôi đang thắp lửa
Bài đã được gửi cho Vietnamnet và Sài Gòn Tiếp Thị
Như đa số các bạn trẻ, tôi đồng tình với ý kiến của Ts Giáp Văn Dương. Nhưng tôi cũng tin rằng, nếu gặp chúng tôi, Ts sẽ không còn thấy Hà Nội “nhàm chán” và “tầm thường” đến như vậy. Chúng tôi đang là những đốm lửa, những ngọn lửa nhỏ, và còn hơn thế...
Hãy đốt lên những ngọn lửa...
Chúng ta, những người còn tinh mắt có thể nhận ra rằng lúc này xã hội đang rối ren, và mạng lưới văn hóa đang quá chằng chịt, níu kéo chúng ta vào những lề thói cũ. Mà tôi tin rằng, ngay cả những người điều hành đất nước nếu muốn, tôi tin là có, thay đổi cũng không hề dễ dàng chút nào. Tôi thiết nghĩ, bản thân cá nhân mình thay đổi thói quen hàng ngày khó khăn như thế nào, thì các nhà điều hành đất nước, mà nếu ta kỳ vọng thay đổi, còn khó khăn gấp nhiều lần. Bởi vậy, tôi, và rất nhiều bạn trẻ mà tôi gặp, đều có chung hai nhận định: Chấp nhận thực tế đã tồn tại, và chắc chắn sẽ có thay đổi tích cực.
Trong một hoàn cảnh thực tại chưa như ý, chúng ta thường có ba cách ứng xử với nó. Một, là chịu đựng nó. Nhiều người đã quá chán nản mà vùi mình trong rượu chè, hay cuộc mưu sinh mà thôi không thèm quan tâm, hoặc họ luôn tỏ ra thờ ơ với mọi diễn biến thời cuộc. Hai, là ghét bỏ và chống đối thực tại. Trường hợp này dễ bị hiểu hoặc thực tế có thể trở thành những người không những không giữ bức rào mỏng manh, còn phá bỏ nó. Ba, là chấp nhận thực tại đã có như thế, và nỗ lực cải biến nó.
Và tôi, cũng nhiều bạn trẻ đang chọn cách thứ ba. Chúng tôi có niềm tin rằng mọi thứ thay đổi đều bắt nguồn một phần lớn từ mỗi người trẻ hôm nay. Như có một câu nói mà những anh em trẻ vẫn thường nói với nhau: Hãy thắp lên những ngọn lửa, thay vì ngồi nguyền rủa bóng đêm. Trở thành những tay “ném đá”, hay theo chủ nghĩa “makeno” không còn là cách chọn của đa số giới trẻ. Những thực tại đáng buồn của giới trẻ vẫn còn rất nhiều: nghiện game, rượu chè, lô đề, cá độ, ma túy, gái gú,...Nhưng tôi đang muốn nói về một dòng chảy khác, một dòng chảy tích cực mà bất cứ ai cũng thích thú.
Tôi năm nhay 27 tuổi, và đã khởi nghiệp được gần 2 năm. Tôi cùng hai giảng viên đại học thành lập một công ty giáo dục tại Hà Nội. Chúng tôi cung cấp các chương trình đào tạo kỹ năng sống cho trẻ em, kỹ năng hành nghề (kỹ năng mềm) cho sinh viên và những người đi làm. Và đặc biệt, là tôi và các cộng sự là những người tiên phong tại Việt Nam về đào tạo kỹ năng sinh tồn, kỹ năng an toàn.
Trong rất, rất nhiều điều tồi tệ dẫn đến chán nản đang xảy ra, tai nạn thương tích như : tai nạn giao thông, đuối nước, cháy nổ, lật ô tô, lũ lụt...mỗi năm cướp đi của Việt Nam nhiều người và tài sản. Chúng tôi đã thực hiện nhiều dự án dạy miễn phí, tuyên truyền về kỹ năng an toàn với nguồn tài chính hoàn toàn do mình xoay xở bằng nhiều cách. Và hiện đã chia sẻ tới hơn 15.000 người dân trực tiếp các kỹ năng cơ bản về an toàn ấy.
Hay hiện nay, tôi và một nhóm bạn trẻ đang xây dựng một dự án mang tên Tôi Tích Cực, bao gồm một trang tin tại www.toitichcuc.blogspot.com hay www.fb.com/toitichcuc cùng các khóa học: Tôi Tích Cực, Kỹ năng an toàn, Tư duy phê phán, Kỹ năng trình bày...hoàn toàn miễn phí tại Hà Nội. Chương trình cũng tư vấn, và hỗ trợ nhiều em học sinh, sinh viên Đánh thức ước mơ của mình,...
Có thể tôi vẫn bị gọi là “nghèo đòi làm từ thiện”, nhưng bản thân tôi thấy có trách nhiệm phải làm và chia sẻ những gì mình có thể, tôi yêu thích điều đó và được hàng ngàn bạn trẻ, phụ huynh ủng hộ tinh thần. Tôi nghĩ rằng bản thân tôi đang đốt lên những ngọn lửa, và ngọn lửa đó đang lan tỏa trong một cộng đồng nhất định. Chắc hẳn không đến nỗi nhàm chán, và tôi tin là đủ để TS Giáp Văn Dương sẽ mỉm một nụ cười?!
Liên kết thành những ngọn đuốc sáng
Tôi có nói ngay từ đầu rằng, chúng tôi đang là những ngọn lửa nhỏ, và không chỉ thế. Bởi, chúng tôi đang tự tìm, tự đến và kết nối với nhau. Trong một tháng qua, tôi đã gặp rất nhiều người trẻ. Đó là một Ngọc Anh, phóng viên và biên tập viên của VTC, cùng bạn về chương trình đưa các doanh nhân Mỹ tới tất cả các trường đại học Việt Nam. Đó là một Robert Nam, mỗi ngày tận tụy chia sẻ và hỗ trợ những người chưa tìm thấy ước mơ của mình. Đó là Dương, quyết tâm theo đuổi phương pháp NLP để giúp những người khác sống hạnh phúc lên.
Hay như Chương trình Con Đường Thành Công, trực thuộc Unesco, thành lập với mục tiêu hỗ trợ các bạn trẻ kiến tạo nên con đường tiến tới thành công, hạnh phúc của riêng mình thông qua hệ thống các bí quyết, khoa học về thành công.
Một ngọn nến trước gió có thể tắt, nhưng đã đốt được ngọn nến thì cũng có thể đốt lại một ngọn nến. Một con đom đóm giữa trời đêm thật bé nhỏ, nhưng một triệu con đom đóm thì đủ soi sáng một khoảng trời.
Khi tôi thực hiện các chương trình vì cộng đồng, ban đầu rất ít người quan tâm, thậm chí người thân quen còn phản đối. Nhưng chỉ một thời gian sau, khi que diêm đã hình thành, vụt cháy, và truyền nhiệt sang những que diêm...cũng muốn cháy nhưng chưa đủ dũng cảm khác, thì tạo ra một hiệu ứng domino âm thầm, mạnh mẽ. Nếu ai cũng mặc kệ nó, quán game và quán nhậu sẽ ăn nên làm ra. Nếu những người có ý tưởng và mong muốn thay đổi, ngồi suy nghĩ quá lâu sẽ giống như con ruồi dính vào mạng nhện,, càng suy nghĩ các dây tơ càng siết chặt. Vậy nên khi đã tìm được hướng, thì tốt nhất là mỗi người hãy tự bung ra bằng sức của mình.
Cũng có nhiều người trẻ nói rằng, rất muốn thay đổi, nhưng không biết chờ tới bao giờ xã hội mới thay đổi. Và các bạn bổ sung lý luận rằng: chúng ta chưa có gì. Thực tế, tuổi trẻ có...sức trẻ, có khả năng tiếp cận cái mới, có công cụ như internet, kiến thức có thể tìm kiếm từ nhiều nguồn. Dường như, vì ngồi quá lâu và ít hành động, nhiều bạn trẻ thực sự đánh mất những lợi thế của mình.
Nếu chàng trai Nguyễn Ái Quốc ái ngại và ngồi đếm những điều...không thể, chắc chắn không dám xuất dương tìm đường cứu nước. Bởi chàng trai ấy cũng còn quá nhỏ bé so với các chí sĩ tiền bối vang danh như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh,...
Bởi vậy, không còn cách nào khác, phải hành động, đốt lửa, thay vì ngồi e ngại, và nguyền rủa bóng đêm.
Và như Ts Giáp Văn Dương đã truyền đi thông điệp: Thay đổi từ chính mình. Là thầy giáo trẻ, hãy truyền cho học trò động lực thích thú khám phá, tìm kiếm và sáng tạo nên những cái mới. Là thầy thuốc trẻ, hãy mở trang blog để chia sẻ kiến thức y tế thông thường khuyến cáo cho người dân. Là thày dạy tiếng Anh, có thể mở lớp giá rẻ dạy cho học sinh nông thôn, học sinh nhà nghèo,... Tất cả chúng ta đều có khả năng, kể cả...game thủ. Đó chính là những người thầy siêu đẳng về...sử dụng máy tính, có thể mở lớp hướng dẫn đánh máy mười ngón cho học sinh nghèo, trẻ em đường phố...(nhưng xin khoan hãy dạy các em chơi game).
Và chắc chắn, sẽ không có một đốm lửa nào cô đơn cả. Một đốm lửa, một người đốt lửa sáng lên, thì những ngọn lửa sẽ bắt lại với nhau cùng tỏa sáng. Và lúc ấy, rất nhiều những cây gỗ tưởng đã mục, đã nguội lạnh cũng có thể trở thành vật bắt nhiệt, truyền nhiệt và cháy lên thành những đám lửa lớn.
Khi thực hiện dự án Tôi Tích Cực, tôi nhớ đến và mời một bạn trẻ làm người đại diện. Đó là một học trò của tôi, Vũ Thanh Mai, cô bé sinh ra vốn đã không có đôi tay. Nhưng em có thể viết bằng chân, hiện tại có thể quản trị website, làm việc bình thường trên internet. Và cô gái bé nhỏ ấy với giọng hát trong trẻo ngọt ngào, đã bao nhiêu lần dành giải Nhất tiếng hát người khuyết tật toàn quốc. Vừa rồi, em đã tham dự Hội nghị quốc tế và làm ngạc nhiên nhiều bạn bè.
Mỗi lần mệt mỏi và giảm động lực, điều khó tránh khỏi, tôi chỉ cần nhớ tới cô học trò trong lớp thuyết trình của mình, tôi không cho phép mình bỏ cuộc và dừng bước.
Và tôi nghĩ, đó cũng là trách nhiệm của mỗi người trẻ. Ít nhất, phải làm cho thủ đô nước Việt này không nhàm chán, và không tầm thường nữa.
Tôi tin điều đó đang trở thành thực tế, rất gần.
Vâng, ít ra tôi, chúng ta cũng có được thứ cần thiết nhất, Niềm Tin!

Đặng Duy Linh
Chủ tịch Công ty cổ phần S-WAY VIỆT NAM
Sáng lập chương trình Tôi Tích Cực
Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014
Phòng tránh sổ mũi,nghẹt mũi trong thời tiết lạnh
Mùa đông thời tiết lạnh,khô,có khi trời mưa...làm cơ thể không kịp thích nghi.Mũi là cơ quan cửa ngõ tiếp xúc với không khí,làm ấm không khí bằng hệ thống niêm mạc chứa nhiều mạch máu,sau đó không khí ấm mới được đưa vào để thực hiện quá trình hô hấp.Như vậy các bệnh về mũi rất dễ gặp trong thời tiết này.
Khi bị chảy nước mũi và nghẹt mũi sẽ ảnh hưởng tới đường thở rất khó chịu,nhiều khi phải thở bằng miệng gây khô rát họng và dễ mắc các bệnh vùng họng hơn.
Mình sẽ hướng dẫn các bạn cách chăm sóc vùng mũi họng:
- Chăm sóc hằng ngày:Hằng ngày các bạn đi ngoài đường rất bụi và bẩn,mũi cũng cần được làm sạch.Nhỏ mũi bằng nước muối sinh lí 0,9% để làm ẩm ướt niêm mạc
Cách làm:các bạn mua chai muối 0,9% nửa lít để dùng dần cùng 1 lọ muối 0,9% loại nhỏ mắt để lấy dụng cụ,dùng hết sẽ đổ dần sang.Chuẩn bị 1 cốc nước ấm để làm ấm lọ nhỏ mũi.Tư thế nằm ngửa đầu,thở bằng miệng trong khi nhỏ,nhỏ từng lỗ mũi một đến hết lọ,phần dư sẽ chảy xuống họng(ko vấn đề gì nhé).sau đó bạn xì mũi ra.
Đổ ra cốc lượng nước muối vừa đủ để Súc họng sau khi đánh răng (không phải súc miệng đâu nhé,các bạn ngửa cổ để nước muối làm sạch niêm mạc hong nhé)
Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014
Báo Nga "khoái"... ăn mày Iphone, "lễ hội bia" ở Việt Nam
Không những loan tin về tàu ngầm, báo chí Nga cũng quan tâm những sự kiện "nóng hổi" ở Việt Nam với cái nhìn châm biếm khá… đau.

Ảnh minh họa vụ ăn mày xài Iphone ở Tiền Giang trên báo Nga.
Hai sự kiện gần đây nhất mà báo chí Nga quan tâm là vụ hôi bia ở Đồng Nai và ông già ăn mày xài Iphone ở Tiền Giang. Cả hai sự kiện này đều được bình luận với thái độ… kinh ngạc, pha lẫn hài hước.
Từ ông lão xài Iphone lỡ mất… cảnh giác (!)
Ngày 12.1, Đài tiếng nói nước Nga đã có bài tường thuật về trường hợp ông lão ăn mày xài Iphone ở Tiền Giang. Trang mạng của báo đưa tin viết: “Trong chớp mắt ông lão Võ Thành Châu 77 tuổi đã bị phanh phui thực chất về cách kiếm tiền, thu lợi nhuận hàng ngày. Cho đến gần đây chẳng ai có thể tưởng tượng rằng ông già khốn khổ ngày ngày ăn xin quanh khu chợ thành phố Mỹ Tho thực ra không phải là kẻ bần cùng mà lại là người có cuộc sống khá ổn. Vào thời điểm mất cảnh giác nghĩ rằng không ai nhìn thấy, ông lão “ăn mày” rút ra khỏi túi xách chiếc iPhone. Một người qua đường chợt thấy, cho rằng chiếc điện thoại đắt tiền là do ông lão này ăn trộm của ai đó và bèn báo công an”.

Ông ăn mày xài Iphone bị trục xuất.
Chuyện cổ tích sau tấm vé số độc đắc
Chị mua 10 tờ vé số, đem tặng một vé cho bạn nghèo. Chiều hôm ấy, chị muốn “nín thở” khi cả 10 tờ vé số mà mình mua đều trúng.

Trong đó bảy tờ trúng độc đắc trị giá hơn 10 tỉ đồng (mỗi tờ 1,5 tỉ đồng chưa trừ thuế), ba tờ trúng an ủi (100 triệu đồng/tờ). Tờ vé số mà chị tặng người bạn nghèo là một trong ba tờ trúng an ủi. Sáng hôm sau, chị đi tìm gặp người bạn nghèo. Câu đầu tiên chị nói với bạn là “ông trả lại tờ vé số cho tui”!
Khi tôi kể câu chuyện đến đây, nhiều bạn bè, đồng nghiệp đã “ồ” lên một tiếng rồi trách móc, đại ý: Chị ấy đã trúng cả chục tỉ đồng rồi, sao lại nỡ đòi tờ vé số trúng an ủi! Có người còn nhanh nhảu bình luận: ”Đời bây giờ sao mà bạc”.
Ồ không, cái đoạn kết không phải “đen” như thế. Đoạn kết của câu chuyện nó là thế này: Sau khi cầm lại tờ vé số trúng an ủi từ người bạn, chị bèn rút một tờ trúng độc đắc tặng lại và nói: “Tui đổi cho tờ trúng độc đắc để hai ông bà mua cái nhà”. Bởi chị biết người bạn nghèo ấy đang không có nhà ở. 100 triệu đồng của tờ vé trúng an ủi là một số tiền không nhỏ, nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì trong việc giúp ông tìm một chốn nương thân lúc tuổi già.
Sao lại cứ bắt trẻ em nghèo?
Từ năm ngoái, trong một cuộc hội thảo cấp ngành, tôi đã bàn về vấn đề này. Cũng đã có nhiều người đồng ý kiến với tôi. Tuy nhiên, việc phản ánh trên báo chí có vẻ “chưa nặng ký” lắm nên đến bây giờ cũng “nguyễn y vân”, trẻ em vẫn “bị” các nhà tuyên truyền “bắt phải nghèo” – Đau lắm chứ!
Trong những ngày này, bạn hãy thử dạo quanh các trung tâm, các nơi công cộng mà xem. Trong rất nhiều băng rôn, biểu ngữ không thiếu gì những câu: “Trẻ em nghèo cần sự quan tâm giúp đỡ của toàn thể cộng đồng quốc tế”, “Chung tay giúp sức vì trẻ em nghèo”… Còn trên báo in, báo mạng, cứ gõ vào là ra nhan nhản cụm từ “trẻ em nghèo” trong các bài viết. Không tin, bạn cứ thử xem.
Trong xã hội có người giàu và có người nghèo. Điều đó do hoàn cảnh, khả năng lao động, thu nhập… và xuất phát điểm về kinh tế của mỗi người không giống nhau. Trong mỗi gia đình, con cái họ được chia sẻ, được bảo trợ bởi nguồn tài sản vật chất ấy nên chúng có thể thừa thãi hay thiếu thốn về vật chất. Con nhà nghèo có thể chỉ có độc nhất một bộ quần áo khi đến trường. Con nhà giàu có thể được đưa đón bằng xe máy lạnh. Có thể vẫn còn sự đối xử bất bình đẳng, sự phân biệt ở đâu đó giữa con nhà giàu và con nhà nghèo, thậm chí chúng không thèm chơi chung với nhau nhưng trong học tập, trong thực hiện quyền của trẻ em phải hoàn toàn bình đẳng.

Trẻ em là con người ở độ tuổi từ khi sinh ra tới tuổi dậy thì. Khái niệm này cũng có thể định nghĩa mối quan hệ với cha mẹ hay nhân vật cầm quyền, hay với một nhóm thành viên đặc biệt trong thị tộc, bộ lạc, hay tôn giáo. Đã gọi là trẻ em tức là pháp luật công nhận chúng không đủ điều kiện để tự làm kinh tế và tự quyết định thu nhập của mình. Với chúng, làm gì có sự giàu và sự nghèo?
“Trẻ em nghèo” - Viết như vậy, hiểu như vậy có nghĩa là trẻ em đã tự quyết định thu nhập và sở hữu khoản vật chất có được do mình làm ra. Trong khi lẽ ra chúng ta phải nói và viết chính xác là trẻ em trong gia đình nghèo, hoặc cụ thể vào từng trường hợp sẽ là trẻ em lang thang, cơ nhỡ; trẻ em đường phố; trẻ em thất học; trẻ em có hoàn cảnh khó khăn…
[Thơ] Khi nào thấy.....
Khi nào thấy trên đường dài mệt mỏi
Cần nghỉ nghơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng.
Khi nào thấy đời buồn gặm nhấm
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ con sóng mãi ngân nga.
Khi nào đó lòng mang thương tích
Những vết thương vô ý tự gây nên
Em hãy đến tìm tôi, chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em
Nếu cần nữa tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến, chim thiên nga cánh mỏi
Đậu yên lành trên gương mặt hồ tôi.
Tác giả: Xuân Hoàng
Theo đuổi ước mơ cuộc đời có ý nghĩa đặc biệt.
Những điều chưa biết
về tác giả 'Thép đã tôi thế đấy'
Ai từng đọc, thậm chí nhiều người chưa đọc “Thép đã tôi thế đấy” đều biết câu nói nổi tiếng của Paven: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí...".
Lê Huy Tiêu -
Nếu như nhà văn Nga mà chúng ta thường gọi là “Paven” này còn sống thì năm nay ông đã hơn 100 tuổi (Nikolai Ostrovsky sinh năm 1904).
15 tuổi, ông đã tham gia chiến đấu, xung phong trong làn mưa đạn, trong gió lạnh băng tuyết, bị thương không chịu rời hỏa tuyến, bệnh nặng vẫn ở trên công trường. Những năm tháng gian nan vất vả đã hủy hoại sức khỏe của ông: 23 tuổi bại liệt toàn thân, 24 tuổi mù cả đôi mắt.
Ai từng đọc, thậm chí nhiều người chưa đọc “Thép đã tôi thế đấy” đều biết câu nói nổi tiếng của Paven: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí...".
Lê Huy Tiêu -
Nếu như nhà văn Nga mà chúng ta thường gọi là “Paven” này còn sống thì năm nay ông đã hơn 100 tuổi (Nikolai Ostrovsky sinh năm 1904).
15 tuổi, ông đã tham gia chiến đấu, xung phong trong làn mưa đạn, trong gió lạnh băng tuyết, bị thương không chịu rời hỏa tuyến, bệnh nặng vẫn ở trên công trường. Những năm tháng gian nan vất vả đã hủy hoại sức khỏe của ông: 23 tuổi bại liệt toàn thân, 24 tuổi mù cả đôi mắt.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)



