1 2 3 4 5 6 7

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Báo Nga "khoái"... ăn mày Iphone, "lễ hội bia" ở Việt Nam

Không những loan tin về tàu ngầm, báo chí Nga cũng quan tâm những sự kiện "nóng hổi" ở Việt Nam với cái nhìn châm biếm khá… đau.
Báo Nga khoái& ăn mày Iphone, lễ hội bia ở Việt Nam
Ảnh minh họa vụ ăn mày xài Iphone ở Tiền Giang trên báo Nga.
Hai sự kiện gần đây nhất mà báo chí Nga quan tâm là vụ hôi bia ở Đồng Nai và ông già ăn mày xài Iphone ở Tiền Giang. Cả hai sự kiện này đều được bình luận với thái độ… kinh ngạc, pha lẫn hài hước.
Từ ông lão xài Iphone lỡ mất… cảnh giác (!)
Ngày 12.1, Đài tiếng nói nước Nga đã có bài tường thuật về trường hợp ông lão ăn mày xài Iphone ở Tiền Giang. Trang mạng của báo đưa tin viết: “Trong chớp mắt ông lão Võ Thành Châu 77 tuổi đã bị phanh phui thực chất về cách kiếm tiền, thu lợi nhuận hàng ngày. Cho đến gần đây chẳng ai có thể tưởng tượng rằng ông già khốn khổ ngày ngày ăn xin quanh khu chợ thành phố Mỹ Tho thực ra không phải là kẻ bần cùng mà lại là người có cuộc sống khá ổn. Vào thời điểm mất cảnh giác nghĩ rằng không ai nhìn thấy, ông lão “ăn mày” rút ra khỏi túi xách chiếc iPhone. Một người qua đường chợt thấy, cho rằng chiếc điện thoại đắt tiền là do ông lão này ăn trộm của ai đó và bèn báo công an”.
Ông ăn mày xài Iphone bị trục xuất. 

Chuyện cổ tích sau tấm vé số độc đắc

Chị mua 10 tờ vé số, đem tặng một vé cho bạn nghèo. Chiều hôm ấy, chị muốn “nín thở” khi cả 10 tờ vé số mà mình mua đều trúng.

Trong đó bảy tờ trúng độc đắc trị giá hơn 10 tỉ đồng (mỗi tờ 1,5 tỉ đồng chưa trừ thuế), ba tờ trúng an ủi (100 triệu đồng/tờ). Tờ vé số mà chị tặng người bạn nghèo là một trong ba tờ trúng an ủi. Sáng hôm sau, chị đi tìm gặp người bạn nghèo. Câu đầu tiên chị nói với bạn là “ông trả lại tờ vé số cho tui”!
Khi tôi kể câu chuyện đến đây, nhiều bạn bè, đồng nghiệp đã “ồ” lên một tiếng rồi trách móc, đại ý: Chị ấy đã trúng cả chục tỉ đồng rồi, sao lại nỡ đòi tờ vé số trúng an ủi! Có người còn nhanh nhảu bình luận: ”Đời bây giờ sao mà bạc”.
Ồ không, cái đoạn kết không phải “đen” như thế. Đoạn kết của câu chuyện nó là thế này: Sau khi cầm lại tờ vé số trúng an ủi từ người bạn, chị bèn rút một tờ trúng độc đắc tặng lại và nói: “Tui đổi cho tờ trúng độc đắc để hai ông bà mua cái nhà”. Bởi chị biết người bạn nghèo ấy đang không có nhà ở. 100 triệu đồng của tờ vé trúng an ủi là một số tiền không nhỏ, nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì trong việc giúp ông tìm một chốn nương thân lúc tuổi già.

Sao lại cứ bắt trẻ em nghèo?

Từ năm ngoái, trong một cuộc hội thảo cấp ngành, tôi đã bàn về vấn đề này. Cũng đã có nhiều người đồng ý kiến với tôi. Tuy nhiên, việc phản ánh trên báo chí có vẻ “chưa nặng ký” lắm nên đến bây giờ cũng “nguyễn y vân”, trẻ em vẫn “bị” các nhà tuyên truyền “bắt phải nghèo” – Đau lắm chứ!
Trong những ngày này, bạn hãy thử dạo quanh các trung tâm, các nơi công cộng mà xem. Trong rất nhiều băng rôn, biểu ngữ không thiếu gì những câu: “Trẻ em nghèo cần sự quan tâm giúp đỡ của toàn thể cộng đồng quốc tế”, “Chung tay giúp sức vì trẻ em nghèo”… Còn trên báo in, báo mạng, cứ gõ vào là ra nhan nhản cụm từ “trẻ em nghèo” trong các bài viết. Không tin, bạn cứ thử xem.
Trong xã hội có người giàu và có người nghèo. Điều đó do hoàn cảnh, khả năng lao động, thu nhập… và xuất phát điểm về kinh tế của mỗi người không giống nhau. Trong mỗi gia đình, con cái họ được chia sẻ, được bảo trợ bởi nguồn tài sản vật chất ấy nên chúng có thể thừa thãi hay thiếu thốn về vật chất. Con nhà nghèo có thể chỉ có độc nhất một bộ quần áo khi đến trường. Con nhà giàu có thể được đưa đón bằng xe máy lạnh. Có thể vẫn còn sự đối xử bất bình đẳng, sự phân biệt ở đâu đó giữa con nhà giàu và con nhà nghèo, thậm chí chúng không thèm chơi chung với nhau nhưng trong học tập, trong thực hiện quyền của trẻ em phải hoàn toàn bình đẳng.

Trẻ em là con người ở độ tuổi từ khi sinh ra tới tuổi dậy thì. Khái niệm này cũng có thể định nghĩa mối quan hệ với cha mẹ hay nhân vật cầm quyền, hay với một nhóm thành viên đặc biệt trong thị tộc, bộ lạc, hay tôn giáo. Đã gọi là trẻ em tức là pháp luật công nhận chúng không đủ điều kiện để tự làm kinh tế và tự quyết định thu nhập của mình. Với chúng, làm gì có sự giàu và sự nghèo?
“Trẻ em nghèo” - Viết như vậy, hiểu như vậy có nghĩa là trẻ em đã tự quyết định thu nhập và sở hữu khoản vật chất có được do mình làm ra. Trong khi lẽ ra chúng ta phải nói và viết chính xác là trẻ em trong gia đình nghèo, hoặc cụ thể vào từng trường hợp sẽ là trẻ em lang thang, cơ nhỡ; trẻ em đường phố; trẻ em thất học; trẻ em có hoàn cảnh khó khăn…

[Thơ] Khi nào thấy.....



Khi nào thấy trên đường dài mệt mỏi
Cần nghỉ nghơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng.

Khi nào thấy đời buồn gặm nhấm
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ con sóng mãi ngân nga.

Khi nào đó lòng mang thương tích
Những vết thương vô ý tự gây nên
Em hãy đến tìm tôi, chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em

Nếu cần nữa tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến, chim thiên nga cánh mỏi
Đậu yên lành trên gương mặt hồ tôi.


Tác giả: Xuân Hoàng

Theo đuổi ước mơ cuộc đời có ý nghĩa đặc biệt.




Những điều chưa biết về tác giả 'Thép đã tôi thế đấy'

Ai từng đọc, thậm chí nhiều người chưa đọc “Thép đã tôi thế đấy” đều biết câu nói nổi tiếng của Paven: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí...".

Lê Huy Tiêu -

Nếu như nhà văn Nga mà chúng ta thường gọi là “Paven” này còn sống thì năm nay ông đã hơn 100 tuổi (Nikolai Ostrovsky sinh năm 1904).

15 tuổi, ông đã tham gia chiến đấu, xung phong trong làn mưa đạn, trong gió lạnh băng tuyết, bị thương không chịu rời hỏa tuyến, bệnh nặng vẫn ở trên công trường. Những năm tháng gian nan vất vả đã hủy hoại sức khỏe của ông: 23 tuổi bại liệt toàn thân, 24 tuổi mù cả đôi mắt.

Không phải Ronaldo, Công Phượng mới là...số 1!

Chào các bạn,

Hôm nay, là ngày Fifa, tức Liên đoàn bóng đá thế giới trao giải Cầu thủ bóng đá nam xuất sắc nhất cho CR7, tức
Cristiano Ronaldo. Vậy, chúng ta có thể nói: CR7 là số 1, phải không?

Nếu nói như thế, không ai cãi lại làm gì. Nhưng đúng, mà chưa đủ.

Thứ 1, CR7 là số 1 chỉ với bóng đá nam, và chỉ với những người bỏ phiếu bầu chọn. Còn với mỗi người khác, thì họ có quyền chọn bất cứ ai họ thích. Có thể là Messi, Riberi, Rooney,...
Có một bạn gái nói với tôi: Em chọn...Công Phượng. Và đội hình xuất sắc nhất, em bê cả đội U19 hôm đá với Totenham. Cũng được, vì đó là quyền lựa chọn của bạn ấy.

TỔ CHIM NON, Ở LŨNG LUÔNG…

Tác giả: Trần Đăng Tuấn http://trandangtuan.com/2013/12/25/to-chim-non-o-lung-luong/


Tôi không biết gọi đó là cái gì. Nhưng trong đó có 6 đứa trẻ lít nhít là anh chị em ruột sống để theo học ở điểm trường Lũng Luông. Trên tay tôi là đứa bé nhất, chắc 3-4 tuổi. Đứa chị cả học lớp 5. Tôi đã xem rất kỹ những thứ trong lều. Có một túi ngô hạt. Có sót trong cái bát một nhúm gạo mốc. Ai đó phát hiện có nửa túi nhỏ bột canh. 
Tôi nghĩ về những cái chẳng ăn nhập gì với những cái tôi đang thấy, nhưng lại liên quan. Không thể nghĩ được gì thấu đáo, khi nhìn mấy phụ nữ của Cơm Có Thịt bế hai đứa bé nhất trong số sáu anh chị em chúng ra ngoài nắng, cố nén khóc một cách bất lực, vội vã đút bánh cho chúng ăn, bắt chấy rận cho chúng, dưới ánh nắng hanh hao của ngày đông lạnh. Hai đứa, sau khi hết sợ người lạ, tin cậy há miệng như những con chim non.

IMG_0010

IMG_0019                                                                                                            

Chuyện tử tế: Trên đời còn điều 'miễn phí'

Ở tuổi 65, bà phải bươn chải, nuôi con bị bệnh từng ngày. Song không vì thế mà cuộc sống của bà bị giam trong vòng cơm áo. Ngày ngày, bà vẫn phát những bát trà xanh miễn phí ở vỉa hè Hà Nội cho những người lao động nghèo.
Bà là Nguyễn Thị Hồng Sen, người đã 3 năm nay phát trà xanh miễn phí trên vỉa hè đường Trần Xuân Soạn, Hà Nội.
Bát trà xanh của bà không chỉ thỏa cơn khát của những người lao động tự do, nó còn làm ấm lòng xã hội bởi ý nghĩa đích thực của cụm từ... “miễn phí”.
1. Thấy có người đi chầm chậm tiến về phía mình, bà Sen lại đon đả tay cầm ấm nước chè tươi, tay cầm cốc, vừa rót vừa nở nụ cười thân thiện mời người đi đường. Nhiều người tưởng bà bán nước, cúi đầu phóng xe vụt đi. Nhiều người khác nhìn bà ái ngại dúi cho bà mấy đồng bạc lẻ.
Bà Sen cười, gạt phắt đi và nói: “Trà xanh tôi nấu đấy, ngon lắm chú ơi. Miễn phí!”
Từ “miễn phí” được bà cụ tuổi 65 nói ra vu vơ mà khiến lòng người nao nao. Ngày ngày, đập vào mắt chúng ta là vô vàn từ “miễn phí”: “Trông xe miễn phí”; “Bia miễn phí”; “Du lịch miễn phí”... Nhưng có mấy bãi gửi xe miễn phí mà anh trông xe không gạ gẫm của khách dăm đồng? Mấy sự kiện bia miễn phí mà thương hiệu của hãng bia không gây ngợp thị giác cho ẩm khách? Mấy tour du lịch miễn phí mà khổng nảy lòi ra khoản tiền này, tiền khác để khách phải móc ví?
Vì “cơm áo gạo tiền”, đằng sau những tấm biển “miễn phí” là những cái giá hữu hình và vô hình, vật chất và phi vật chất. Nên chẳng mấy ai còn tin rằng trên đời có điều gì “miễn phí”!
Nhưng, bát chè xanh ấm áp giữa chiều đông của bà Sen là ngoại lệ. Người phải trả giá duy nhất sau bát chè này là bà Sen. Bà Nguyễn Thị Hồng Sen (65 tuổi), quê ở một xã nghèo của huyện Hưng Hà, Thái Bình. Năm 37 tuổi, bà lấy chồng và lên Hà Nội bươn chải làm ăn, kiếm sống. Hiện bà đang sống cùng người con gái bị bệnh tại căn nhà nhỏ trong một con hẻm ở đường Trần Xuân Soạn, Hà Nội. Vì bát chè xanh miễn phí, mà cái khó, cái khắc nghiệt của cuộc sống với mẹ con bà thêm nặng nề. Song bà không bỏ cuộc và chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc.
Bà Sen bên cốc chè xanh miễn phí

Nếu...


Nếu ai đã có lần
Một mình trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng

Nếu ai đã có lần
Bất cần sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen
Ai rồi cũng sẽ phải quên
Với những phút giây lòng mình trống vắng

Nếu ai đã có lần
Nghe lòng cay đắng
Nghe xót xa sau một cuộc chia tay
Hãy vui lên vì trong cuộc đời này
Sau một cuộc chia tay là khởi đầu rất mới

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở chung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá

Nếu ai đã có lần
Sống trong vất vả
Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh
Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình
Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó...
(St)

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Bạn sinh ra đã có nội lực để thành công.

Bạn sinh ra đã có nội lực để thành công.


Tác giả:   Richard Duong

Bạn đã từng làm việc gì đó và thành công đúng không? Tôi chắc chắn là ít nhất một lần trong đời (nếu không có bạn gọi cho tôi). Hãy quay trở lại với công việc mà bạn đã thành công trong quá khứ, đúng rồi. Lúc đó bạn có đầy đủ nguồn lực bạn cần không? Bạn có rất nhiều động lực (nội lực bên trong của bạn) và sự quyết tâm hoành thành nó đúng không? Vậy vấn đề ở đây là gì? Không có người thiếu nội lực mà chỉ có trạng thái thiếu nội lực. Đúng không nào?
Hãy đưa mình và trạng thái có năng lượng cao nhất để làm bất cứ việc gì, bạn có thể tập thể dục, có thể hát, có thể đi dạo, có thể tắm.... Tôi thách bạn làm điều đó. Hãy đưa mình vào trạng thái có năng lượng tốt nhất và làm việc đi nào. LET’S GO.