Tùy theo cách ta định nghĩa hạnh phúc như thế nào…
Hạnh phúc vị kỷ, hạnh phúc từ những sự thu vén, co kéo cho mình thì đúng là một tấm chăn hẹp. Càng co kéo, càng thấy nó hẹp. Vì tổng hợp những đầu kia ắt sức kéo phải mạnh hơn từ 1 phía đầu mình? Hay nói kiểu khác, các đầu kia xét cho cùng là những điểm cố định, lực kéo càng mạnh thì ta càng thấy … phản lực mạnh hơn?
Và cái hạnh phúc mà ta có thể co kéo được là những “hạnh phúc” từ bên ngoài ta. Nhìn lại thì khi nghĩ rằng những điều ngoài ta làm cho ta hạnh phúc, ta đã trao hạnh phúc của mình vào tay người khác hay thậm chí vào những sự xoay vần của cuộc đời, ta đã tự từ khước sự chủ động của mình đối với hạnh phúc của mình. Lo lắng, bấp bênh, mong manh, thất vọng, hụt hẫng… có lẽ là những điều khó tránh khỏi cho người ở thế bị động, và như thế, người đó cũng khó có thể cảm thấy hạnh phúc.
Vậy nên, đừng tìm hạnh phúc của ta từ bên ngoài, từ người khác. Có lúc nào đó ta thấy dường như ai đó đang đem đến hạnh phúc cho ta, thì rồi có thể đến một lúc nào đó cảm giác hạnh phúc đó cũng sẽ mất đi hay tan biến trong sự vần vũ, đổi thay của cuộc đời. Và nhất là ở trạng thái mong chờ, đòi hỏi, ta thường chủ quan, ỉ lại và rồi quên mất rằng ta phải vun đắp, phải nâng niu cho một sự bền lâu.
Vậy hạnh phúc thật đang ớ đâu?
Hạnh phúc tự trong lòng ta. Đón nhận mọi điều đến và đi, ta nên luôn gìn giữ lòng ta ấm áp và bình an. Một sự bình an nội tâm. Trở về trong chính ta. Buông bỏ mọi điều kiện để ta hạnh phúc. Ta hiểu rằng, thật sự, hạnh phúc của ta là vô điều kiện. Bình an của ta là vô điều kiện. Là đây. Bây giờ. Lúc này.
Và như thế, hạnh phúc cũng không thể là một tấm chăn hẹp. Hạnh phúc thật không thể xây dựng trên sự khổ đau của người khác. Ta chẳng thể ấm lòng khi làm cho ai đó lạnh run. Mà sự thật là lòng ta luôn mỉm cười trong khi kéo chăn đắp cho ai đó…
Hạnh phúc thật là điều mà khi lòng ta cảm thấy hạnh phúc, ta sẽ muốn lan tỏa, truyền sang cho người bên cạnh. Và cũng chỉ khi ta cảm thấy hạnh phúc ta mới có thể đem hạnh phúc đến cho người khác.
Đem đến hạnh phúc cho người khác, có lẽ không phải đơn thuần là làm một điều gì đó, đem đến một món gì đó mà người cần, người muốn, mà là giúp cho người ấy cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy sâu sắc tự trong lòng rằng họ đang hạnh phúc.
Việc ta làm một điều gi đó, đem đến một món gì đó mà người cần người muốn, có thể đem đến cho người chút vỗ về xoa dịu, hay giúp người bước qua một nỗi đau, một sự thiếu thốn bên ngoài nào đó. Nhưng người sẽ thật sự hạnh phúc hơn nếu qua việc đó, và cũng có thể trong từng việc ta làm, ta lan tỏa ít nhiều được từ ta sang người cảm giác về hạnh phúc và bình an tự tâm.
Mà như vậy, ta phải vun đắp cho chính ta trước, vun đắp từ trong chính lòng ta.
Quỳnh Linh
THEO ĐỌT CHUỐI NON

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét